Sát biên giới thành phố Phù Dung Hà, trong một căn nhà gỗ nhỏ, năm người đàn ông bị trói lại chung một chỗ.
Người trói bọn họ là một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi màu tím, hiển nhiên chính là Ngô Vọng ở bên cạnh phòng Ôn Văn!
"Tôi đã định rời khỏi nơi này rồi, sao tụi mày lại lẩn quẩn mà muốn chặn đường tao chứ?"
Ngô Vọng cầm một cây súng nước, mỗi khi nói vài chữ lại quay sang thịt vào mặt đám người kia vài phát, đạn nước xịt lên mặt cũng có chút đau đớn.
"Tao không có hứng thú với đám đàn ông, nhưng bọn mày đã tự mình dâng tới cửa thì tao sẽ cho bọn mày thú vị thêm một chút."
Hơi thở cấp Tai Biến không ngừng xuất hiện, lại có bóng dáng khủng khiếp ẩn phía sau Grandi, Ngô Vọng đã không muốn ở lại thành phố này nữa rồi, nơi này thật sự quá nguy hiểm.
Hắn có thể vì hưởng lạc mà liều lĩnh, nhưng mà phải sống thì mới có thể tiếp tục hưởng lạc.
Có thể làm hắn không để ý tới sinh mệnh bản thể để theo đuổi niềm vui cũng có, nhưng ít ra thì nó không tồn tại ở thành phố Phù Dung Hà.
Nhưng lúc hắn lái xe sắp ra khỏi thành phố Phù Dung Hà thì lốp xe của hắn bị đám người này đâm lủng, còn muốn cướp của.
Vì thế, năm tên đàn ông này biến thành món đồ chơi của Ngô Vọng.
"Ừm... quyết định vậy đi, tao muốn biến bọn mày thành tác phẩm nghệ thuật của tao!"
Ngô Vọng cười gằn rồi đi tới gần chỗ đám đàn ông kia.
Năm người đàn ông bị dọa tới co quắp, chỉ tiếp xúc một chốc thôi mà bọn họ đã phát hiện người này đúng là một kẻ điên không thể nói lý, hơn nữa còn là một kẻ điên mạnh mẽ!
Tiếng kêu thảm thiết từ nhà gỗ truyền ra, kéo dài hơn mười mấy phút thì tiếng kêu thảm thiết kia mới toàn toàn biến mất.
Lúc này, ở trong nhà gỗ đang diễn ra một màn quỷ dị.
Năm người đàn ông bị xâu ở giữa không trung, như vậy thì không có gì kỳ quái. Kỳ quái là năm người đàn ông đều không nhìn thấy đầu, mà phần háng thì rộng một cách bất thường.
Ngô Vọng vỗ tay, thưởng thức kiệt tác của mình.
Hắn đã nhét đầu của người này vào mông người kia, sau đó tạo thành một vòng tròn, treo trên xà nhà.
"Mình đúng là nhà nghệ thuật, có thể làm ra tác phẩm tuyệt vời đến vậy, mình sẽ đặt cho nó cái tên là vòng rết thân người!" Ngô Vọng tự luyến nói.
Thẳng thắn mà nói, nhét đầu người vào trong mông là một chuyện rất khó, tốn chút công sức của Ngô Vọng, nhưng may mắn cuối cùng cũng hoàn thành hoàn mỹ.
Tuy trên tay khó tránh bị dính chút vật bẩn nhưng thành quả làm hắn rất thỏa mãn.
"Khoan đã, nếu treo đèn lồng trên cổ bọn chúng thì không phải sẽ biến thành đèn chùm vòng rết thân người à?"
Chờ đến một ngày nọ, khi mọi người phát hiện kiệt tác của hắn thì sẽ có biểu tình gì nhỉ?
Nhất định là rất sảng khoái!
Đang say mê thì đột nhiên Ngô Vọng biến sắc, còn không đợi hắn có động tác thì toàn bộ căn nhà gỗ và phạm vi hai mươi mét xung quanh đều bị năng lượng mãnh liệt bao phủ.
Nơi bị năng lượng bao trùm, toàn bộ vật chất đang tiêu tan từ từ, cho dù là người sắt cũng sẽ biến thành sắt vụn.
Đám thú vật côn trùng trong rừng đều sợ hãi rời khỏi khu vực này, chúng theo bản năng cảm thấy sợ hãi hơi thở kia.
Mười mấy phút sau, gần sát bên này đã không còn hơi thở của sinh vật, an tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
Đúng lúc này, một bàn tay từ trong làn năng lượng màu đen kia vươn ra ngoài!
Tiếp đó là một thân thể gần như đã nát vụn từ bên trong bò ra.
Hắn chính là Ngô Vọng, hắn vẫn chưa chết!
Ngô Vọng từ trong phạm vi năng lượng màu đen lết ra ngoài, sau đó không dám ngừng nghỉ, trong tay xuất hiện một lọ thuốc màu trắng.
Hắn run rẩy trút một viên thuốc màu trắng từ trong lọ ra, nhét vào miệng.
Đây là vật thu nhận cấp Tai Nạn, thuốc vạn năng!
Nó có thể chữa trị bất cứ bệnh tật, chất độc thông thường nào, thậm chí có thể tái sinh chi gãy, là thần dược chân chính!
Nhưng sau khi uống thuốc một khoảng thời gian ngắn thì sẽ gặp phải một chút vấn đề, càng điều trị thì bệnh lại càng nghiêm trọng hơn, vấn đề tinh thần cũng nghiêm trọng hơn.
Nhưng mặc dù là vậy thì vật thu nhận có công hiệu nghịch thiên này ở bất cứ nơi nào cũng rất quý giá.
Sau khi ăn vài viên thuốc thì tình huống của Ngô Vọng mới ổn định lại, muốn điều trị tổn thương thì thuốc này dư sức, nhưng muốn loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của hơi thở cấp Tai Biến thì chỉ dùng loại thuốc này là không đủ.
"Con rối thế thân, khiên đá, chuyển dời mục tiêu... hai vật thu nhận và một vũ khí siêu năng đều hỏng, mình còn suýt chút nữa đã tử ẹo rồi... chắn chắn là đòn tấn công cấp Tai Biến!"
Ngô Vọng khẽ cắn môi, bản thể của hắn không mạnh, thậm chí có thể nói là nhỏ yếu.
Vì thế hắn chưa từng trực tiếp để bản thể hành động, nhưng từ những trò chơi thắng được, trong tay hắn có khá nhiều đồ quý giá.
Nếu cho rằng bản thể hắn yếu mà thả lỏng cảnh giác thì nhất định sẽ chịu thua thiệt.
Đổi lại là người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa khác, cho dù thực lực mạnh gấp đôi Ngô Vọng cũng không có cách nào sống sót khỏi công kích của Ôn Văn.
"He he, mình vẫn luôn coi tên kia là cừu non, thì ra hắn mới chính là sói đói..."
"Trước khi vết thương hồi phục, không thể trêu chọc hắn, phía sau hắn có một quái vật cấp Tai Biến có thể tùy ý ra tay! Có chút đáng sợ."
"Nói tới thì, cái thành phố tầm thường này thật sự quá đặc sắc, không biết người phụ nữ có bố cục kinh dị kia và quái vật cấp Tai Biến hiện thế này rốt cuộc là ai khủng khiếp hơn, có điều cũng có khả năng chúng là cùng một phe."
"Lần này ăn nhiều thuốc như vậy, tìm một cái thôn nhỏ phát tiết một chút vậy..."
...
Trong trạm thu nhận, Ôn Văn nhếch môi cười khoái trá.
"Đùa giỡn tao lâu như vậy, mày cũng nên trả giá rồi."
Sức mạnh anh phóng ra khi nãy còn mạnh mẽ gấp nhiều lần lần thí nghiệm trước đó, có lẽ đủ để giết chết bản thể của Cao Phỏng.
Tuy anh chưa từng thấy bản thể nhưng có lẽ là người siêu năng cấp Tai Nạn, mà cấp Tai Nạn thì không thể nào đủ sức chống đỡ.
"Giải quyết hắn rồi, có thể lộ ra một vài chuyện, qua một đoạn thời gian nữa sẽ có người từ tổng bộ Hiệp Hội Thợ Săn tới, đến khi đó mình chỉ cần giấu tài là được, không cần trêu chọc bọn họ."
"Chỉ cần từ từ phát triển thì Trạm Thu Nhận Tai Ách sẽ là sự tồn tại làm tất cả mọi người phải khiếp sợ."
Một lát sau, Ôn Văn sửng sốt, bởi vì Cung Bảo Đinh đang làm nghi thức muốn tiến vào trong trạm thu nhận.
Anh vội vàng biến ra một cái ghế, ngồi vững vàng ở vị trí Cung Bảo Đinh sẽ xuất hiện.
Làm một Boss lớn, anh cần phải giữ vững mặt mũi của mình.
Cung Bảo Đinh vừa tiến vào trạm liền nhìn thấy Ôn Văn ngồi trên ghế, đôi mắt vàng ươm óng ánh lạnh nhạt nhìn hắn.
Cung Bảo Đinh vội vàng cúi đầu đứng im, giống như cậu học sinh tiểu học làm sai chuyện, cho dù thực lực của hắn đã tăng lên nhưng cũng không dám có chút bất kính nào đối với Ôn Văn.
Không quản anh là cảnh giới Nắm Giữ hay Đồng Hóa, ở trước mặt sự tồn tại này căn bản không có khác biệt quá lớn.
"Nhiệm vụ mà ngài giao cho tôi đã thất bại, nhân viên thu nhận kia cũng..." Cung Bảo Đinh cúi đầu, có chút lo sợ Ôn Văn sẽ nghi ngờ mình lập kế hãm hại nhân viên thu nhận kia.
"Anh không cần phải khẩn trương như vậy, nhiệm vụ này đã thành công rồi." Ôn Văn mỉm cười nói.
"Thành công, sao có thể chứ, lẽ nào..."
Cung Bảo Đinh suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Thì ra nhân viên thu nhận kia không yếu ớt như anh tưởng, sau khi bị Nhan Bích Thanh đánh bay thì trốn đi, chờ đến khi Nhan Bích Thanh chạy trốn thì bắt lấy hắn.
"Không sai, hắn thành công, nhiệm vụ lần này hoàn thành tốt đẹp."
"Thật ra thì cho dù thất bại thì anh cũng không cần khẩn trương, nơi này không đen tối như anh nghĩ đâu." Ôn Văn ôn nhu nói.
Cung Bảo Đinh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt vàng ươm như có thể nhìn xuyên mọi thứ của Ôn Văn, trong lòng dần dần an tĩnh lại.
Nhưng thật ra... ánh mắt Ôn Văn căn bản không thâm ý chút nào cả....
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo